Đưa tay với ánh trăng gầy
Giữa bao la vực tình này có nên
Trên trời dưới cõi chả bền
Mình ta lạc giữa mênh mang nỗi buồn
Lắm khi miệng mỉm lệ tuôn
Mặc làn gió cuốn phận đời lá bay
Từ ngày hiện thế đến nay
Cũng may có được nửa ngày bình yên.
Thơ NQP.